Ra khỏi Hà Nội, theo một cách nào đó cũng là ra khỏi cuộc sống cuồn cuộn nhịp hiện đại, bước vào một không gian lưu giữ dấu vết cổ xưa nào đó cũng là một trong muôn vàn cách hé mở để chúng ta có thể ghé mắt bụi bặm nhìn vào, hay thập thò bước chân phong ba trở về một thời đã mờ xa lắm lắm hàng trăm năm, nghin năm, hay hơn thế nữa... Đến Cổ Loa Thành là một ví dụ, dưới bóng cây đa cũ tỏa rợp một vùng, vào khi tôi chưa là ai, cũng có thể chưa là cát bụi, Người đã ngồi đây, đã hát nơi đây bài tình ca của đôi lứa, đã hẹn hò…Giờ Nỏ thần của An Dương Vương, không chỉ bay mũi tên thật, mà ngàn năm qua vẫn bay những mũi tên ghim vào những đích ngắm khác trong tâm người. Công Chúa Mỵ Châu có lẽ chưa từng nghĩ rằng, hậu duệ vài trăm năm sau còn đau vết lông ngỗng trắng… Tôi lẫn trong triệu bước chân đến chiêm ngưởng Cổ Loa Thành, chắc chắn đâu đó trong không gian này lưu giữ những điều quí giá về tiền nhân, nhưng tôi không đủ trí lực chạm tới miền cô tịch. Chỉ biết sáng hôm nay, Đền An Dương Vươ...